Một thằng đàn ông phải dám nghĩ dám làm, phải mạnh mẽ, thích ai đó thì phải nói để người ta biết, chứ con gái mà nắng mưa lắm.
Ấy thế mà những lời nói ấy tôi không thể nào làm được, bởi vì tôi thích cô ấy ở cái nhìn đầu tiên, lớp 5 tôi cũng chưa định nghĩa được tình cảm nó như thế nào, nhưng nhìn cô ấy thì bỗng nhiên thích vậy thôi.
Thế rồi tình cảm của tôi dành cho cô ấy cứ lớn dành theo tháng ngày. Chỉ cần đứng từ xa nhìn cô ấy vui, nhìn cô ấy cười tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Nhiều lần muốn bắt chuyện cùng cô ấy nhưng cảm giác nhút nhát nên chỉ suy nghĩ rồi lại thôi.
Cái cảm giác mỗi khi nhìn cô ấy, tôi cứ suy nghĩ vu vơ, ngẩn ngơ chắc chỉ có những người yêu đơn phương mới hiểu. Không gặp thì thấy dường như mất một điều gì, còn gặp thì chỉ biết đứng nhìn từ xa chứ không dám tới bắt chuyện, đôi khi nhìn thấy một nụ cười từ người ấy cũng đủ làm ta cả đêm mất ngủ.
Nhiều lúc cũng chán lắm, thích mà không dám nói cớ sao chỉ biết thầm thương trộm nhớ. Bản tính của những người hướng nội khổ thế các cậu ah. Những tháng ngày nghĩ hè là những tháng ngày nỗi nhớ cứ dai dẳng, cứ quằn quại, có nhiều khi nhớ quá tôi phải xách xe chạy đến nhà, và chỉ nhìn được nhà cô ấy là tôi cảm thấy bình yên đến lạ, tôi mơ về cô ấy và tôi đã nói chuyện được cùng cô ấy.
Thế là mối tình cấp 2 ngu ngơ, vẩn vơ của tôi đã trôi qua, lên cấp 3 cô ấy chuyển về ngôi trường mới. Nghe đâu cô ấy chuyển về ngôi trường dòng gì bên công giáo ấy, chắc là em muốn theo đuổi tín ngưỡng. Đó là những gì tôi biết được khi lên học cấp 3, còn trước đó vẫn còn một chút gì đó mơ mộng biết đâu em sẽ lại học chung trường, sẽ được xếp chung một lớp.
Tôi vẫn bước trên đường đời, nhưng dường như tôi đánh mất một thứ gì đó. Mà nói vậy thôi chứ có nắm được vào tay đâu mà đánh mất, biết vậy nhưng mà nói vậy cho lòng đỡ buồn. Tôi cứ nhớ về quá khứ mà quên mất hiện tại và tương lai đó mới là thứ tôi cần, và đó là tôi trong những ngày xưa cũ.
Có thể ai cũng có những sự việc chôn sâu tận đáy lòng không biết ngõ cùng ai, nhưng điều hối tiếc nhất là yêu người ta mà không dám ngõ, để rồi thời gian cứ vụt qua để cuối cùng chỉ còn lại nuối tiếc.